MENU

Mái trường thân yêu

Thứ ba, 04/11/2008 - 15:28
    P/s:Ở Học viện Tài chính hội tụ rất nhiều người không chỉ thuần là cán bộ viên chức cần cù trong các lĩnh vực công tác mà họ còn là nhưng nghệ sỹ thực thụ, vừa là nhà thơ vừa là nhạc sỹ...Cuộc sống công tác, mái trường, tình người được thẩm thấu qua tâm hồn họ.Thời gian trôi, hình ảnh về mái trường dẫu còn nhiều gian khó nhưng trong gian lao vẫn tràn đầy khát vọng. Nhân dịp kỷ niệm 45 năm chúng tôi giới thiệu chùm thơ của thi sỹ, nhạc sỹ Nguyễn Giang về mái trường thân yêu!
 
Bài Thứ nhất :Tâm sự mùa xuân.
                                  
                      Ngày 25 tháng 1 năm 1978
 
Hoa đào đã nở rồi em
Rộn ràng cánh én báo tin xuân về
Như em anh biết nói gì?
Bồn chồn xuân đến bốn bề tươi xanh
 
Phải đâu một sự vô tình
Mùa xuân là của chúng mình em ơi!
Gặp tia nắng ấm lòng người
Cũng đừng quên nhé tiết trời mùa đông.
 
Chẩy về đầy nước giếng trong
Tay ta lại múc chính dòng ta khơi
Cái điều giản dị thế thôi,
Nào ngờ cũng hoá niềm vui của mình.
 
Khát khao trời hạn nắng hanh
Tiếng gầu ai đó va thành giếng khuya
Vơi đầy giọt nước sẻ chia
Nghĩ cho hết được dễ gì đâu em!
 
"Lao tâm khổ tứ" sách đèn
Gian truân mới biết độ bền nông sâu
Mắt nhìn thật giả khác nhau
Lửa này phân biệt vàng thau rõ ràng,
 
Còn người trốn tránh thở than
Đang đi cuộc sống muôn vàn khó khăn
Người thì như vại bình chân
Kẻ lo thu vén riêng thân phận mình
Người thì ngoảnh mặt làm thinh
Kẻ cơ hội ấy cố tình kêu ca
Mượn lời chẳng đẹp nói ra
Rằng “thương tâm” “với xót” xa bởi vì…
 
Có điều họ phắt quên đi
Tự ta ta phải làm gì cho ta
Nào đâu “đổ vách, xiêu nhà”
Bát ăn muốn rửa phải ra mương đồng!
Đã cùng ai nghĩ cháy lòng
Đào hồ, xây bể góp công sức vào?
 
Thôi em! Nói vợi làm sao
Mang theo gian khổ bước vào mùa xuân
Không run sợ chẳng ngại ngần
Cho dù trước mắt khó khăn còn nhiều.
 
Kìa mùa xuân đến vui reo
“Sếu giang mang lạnh” dập dìu bay đi
Như em, anh cũng say mê
Bốn bề xuân đẹp, bốn bề lời ca
Nhưng thời gian đã nhắc ta
Chớ dừng chân, mải ngắm hoa bên đường.
 
Bài thứ hai : Nói với em về trường của ta
 
                     Phúc Yên 21/03/1975
 
Sẽ không còn dấu vết xưa
Đồi Sứ, Đồi gai đá ong lởm chởm
Nơi anh và em lên trực chiến
Đắp ụ đào hào
Lưỡi quốc va toé lửa.
Đêm báo động bàn chân vội vã
Đá xước gai cào
Đến giờ tưởng vẫn còn đau.
 
Nhà ở chật chội có người kêu
Ừ!Nắng dọi vào chỗ ngủ
Mưa - Nước tràn xối xả
Gió mùa đông hun hút thâu đêm.
 
Ngày đầu tới trường chưa quên
Nước giếng cạn vét từng gàu rửa mặt
Tối chập chờn mấy lần điện tắt
Tháng đôi khi vài lượt chuyển nhà.
 
Nói với em về trường của ta!
Nghe ngoài kia tiếng máy san hối hả
Nghị quyết sáng văn phòng Đảng uỷ
Mặt bằng tương lai rực rỡ sắc hồng.
 
Ngôi trường ngày mai, em thấy không?
Đang hiện dần trên xa bàn thiết kế
Giảng đường đó! Với bồn hoa đẹp đẽ
Bốn phía cửa gương lấp lánh tầng cao.
 
Ta không hão huyền qua giấc chiêm bao
Bắt gặp một lâu đài nguy nga lộng lẫy
Một ước muốn viển vông khi thức dậy
Thấy sẵn một ngôi trường đầy đủ tiện nghi.
 
Đến với ta trong lao động say mê
Là ngôi trường khác hẳn
Có anh và em đào chân móng
Có các thầy, các cô chuyển gạch san nền
Náo nức tiếng cười theo giàn dáo bay lên.
 
Cái nắng táp vào người sạm đen
Đủ cho ta nghĩ về chiều sâu hạnh phúc
Thực tế lớn hơn nghìn bài đã học
Mở ra con đường sáng tạo ngày mai.
 
Anh bỗng quên đi vất vả những ngày này
Khi bất chợt hình dung và thấy đựơc
Thấp thoáng bóng em trong lớp học
Dụi dàng dưới ánh ne ong xanh
Phút êm đềm mà sao động lòng anh…
 
Kìa! Em ơi!
Bình minh chói đỏ
Nắng lấp loáng choàng lên hai đứa
Nghe bồi hồi nhịp đập trái tim
 
Anh lại bước vào ngày lao động mới cùng em.
 
Bài thứ ba : Mái trường thân yêu!
 
                                         Tháng 7 năm 1977.
 
Dẫu anh và em
Chưa đi suốt chiều dài, tận cùng chiều rộng
Mái trường mà ta đang sống
Nơi ấy tình yêu.
 
Chẳng giống chuyện xưa kể về mái tranh nghèo
Với cặp uyên ương trái tim vàng ấp ủ
Cuộc đời thực phải chi mơ mộng nữa
Hạnh phúc đâu cần tô điểm bằng hoa.
 
Anh thấy mỗi lần trang sách mở ra
Xao xuyến khoảng trời bình minh khát vọng
Những dự định lớn lao về cuộc sống
Hoài bão nào cũng đẹp như thơ.
 
Dẫu chưa bao giờ, bao giờ
Ta đi suốt hai chiều trọn vẹn
Chiều rộng tương lai, chiều dài hứa hẹn
Tất cả những gì chưa có hôm nay
 
Con chim vô tình nhảy nhót đâu đây
Vít trĩu cành xanh em trồng vừa bén rễ
Nhà lắp ghép chiều nghiêng nắng xế
Một bóng cây che mát cũng mong chờ.
 
Bữa cơm ăn có lúc phải thay mì
hiểu Đất Nước nhiều lo toan vất vả
Vừa đánh bại mọi kể thù dã tâm tàn phá
Lại từng ngày chống trọi với thiên nhiên.
 
Từ đói nghèo tăm tối đi lên
Không thể nói rằng ta không thiếu thốn
Không thể nói rằng ta không bận rộn
Khi công việc nào cũng cần thiết như nhau.
 
Trang sách miệt mài, trăn trở mỗi đên thâu
Thương em thắp ngọn đènm không đủ sáng
Cơn bão sối ba lật tung mái lán
Nước chẩy vào bể lọc, lắng hay chưa?
 
Ái  đó yếu mềm, ai đó ngẩn ngơ
Chớ để mặc cho lòng mình than thở
Và ai đó hỏi sao nhiều nỗi khổ
Hãy hỏi chính mình góp sức được bao nhiêu!
 
Đủ vững vàng trước mọi gian lao
Em và anh trưởng thành trong thử thách
Như dòng sông đắp bồi kiến thức
Từ mái trường, ta đi tới ngày mai…
 
 
 
 
 
 
 

Số lượt đọc: 0


Trở về đầu trang